Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên mà mọi người dành cho Santorini là một điều có thật, và hòn đảo này xứng đáng với những gì truyền thông vẫn miêu tả về nó.
Hãy tự dành cho bạn một giây yên lặng tuyệt đối để thưởng ngoạn buổi diễn rực rỡ của sắc trắng và xanh, cảnh thanh bình của Địa Trung Hải, và thật nhiều ánh mặt trời, ngay tại đây.
Chuyến xe lửa từ Meteora trở về Athens, và sau đó là trên phà đi Santorini ngay hôm sau vẫn là hành trình quằn quại đáng nhớ nhất từ trước giờ của mình. Bị ảnh hưởng bởi cơn cảm sốt mắc từ lúc còn ở Meteora, với chiếc bụng rỗng khi tới Athens và trải qua 8 giờ đồng hồ lênh đênh trên biển, trong khi thời tiết khô nóng đang chờ mình ở đích đến, chắc đã đạt đến cảnh giới cao nhất của sự thử thách rồi.
Mình đặt vé phà Blue Star Ferries nhổ neo tại cảng Athens Piraeus lúc 7:25 sáng, ghé qua Paros, Naxos, Ios và tới Santorini lúc 14:55. Tất cả các hòn đảo Hy Lạp trên biển Aegean đều có chung một đặc điểm: những ngôi nhà màu trắng với mái xanh dương được xây dựng trên mảnh đất toàn đá khô cằn. Chúng đều xứng đáng được tham quan, và trong chừng mực nào đó, bạn có thể né những đoàn du khách đông đúc nếu đi thăm thú mấy hòn đảo ít tên tuổi hơn này.
Biển Địa Trung Hải thì đặc biệt yên tĩnh mà không có sóng lớn nào, đi tàu trên đó như thể đang đi trên một cái hồ khổng lồ vậy. Thực sự thì mình cảm thấy khỏe ra lúc đang thích thú với mấy tiện nghi trên phà, chỉ cần lấy bịch snack ra ăn và thưởng cái gió biển mát rượi.
Khách sạn của mình nằm ở Karterádos nên nếu lái xe từ cảng Athinios về chỗ này thì sẽ không xa như tới Fira hay Oia. Tuy nhiên, là một du khách ba-lô đơn thân độc mã đồng nghĩa với việc phải chờ taxi đầy ghế và ngồi chung với hành khách khác trước khi xe lăn bánh về các ngôi làng của Santorini ở trên đồi.
Do vẫn bị lừ đừ bởi cảm lạnh, rồi sau đó bị hành dưới ánh mặt trời ghê gớm của Santorini, tình hình có vẻ còn tệ hơn khi chủ nhà nghỉ đổi phòng mình đã đặt qua hẳn một ngôi nhà khác nơi mà mình sẽ phải trải qua nguyên đêm ngủ trong cô độc, trong một không gian rộng khủng khiếp. Nghe thì có vẻ hời, nhỉ? Tuyệt nhiên không, vì việc kéo lê cái vali chạy quanh vùng xa xôi này khi không có ai giúp đỡ đã làm mình tụt cái hứng thăm thú hòn đảo đi phần nào.
Vậy việc đầu tiên phải làm là gì? Tiến về Oia để kịp thời khắc hoàng hôn nổi tiếng, nhưng thời tiết có phần giông tố khiến mình chỉ chụp lại được cảnh màn đêm kỳ diệu, nhưng nó vẫn lộng lẫy như mình từng nghe danh. Bạn có thể đã từng thấy kiểu ảnh này ở đâu đó, vào một lúc nào đó rồi: chiếc cối xay gió, lá cờ Hy Lạp và nhà thờ mái vòm xanh.
Như những ngọn nến trong đêm đen vô tận, những ngôi nhà đó tỏa sáng đôi phần tối tăm của biển cả, vẽ nên bức tranh tuyệt hảo nơi vẻ đẹp của thiên nhiên và nhân tạo hòa làm một.
Nếu bạn muốn thấy một thứ mà nó thực sự xuất hiện trên những tấm bưu thiếp, hãy tới Imerovigli - hơi chếch về phía bắc Fira - ngôi làng du lịch xa hoa với những nhà hàng và khách sạn 5 sao; tất cả các con đường lát đá đều mở cửa cho mọi người để ta có thể chơi trò trốn tìm và len qua những con ngõ ít người lui tới.
Những bậc thang như mê cung đan dệt giữa những căn nhà cheo leo vách núi là một cơ hội tuyệt vời cho bất kỳ ai muốn trở thành người mẫu và nhiếp ảnh gia, vì chúng quá là bắt mắt ở mọi ngóc ngách. Mình phải nói là không có màu nào kết hợp với màu trắng đẹp như sắc xanh nước biển này, tạo nên một phông nền hoàn hảo cho mọi ý tưởng OOTD.
Nếu mình chỉ được dùng một từ để miêu tả lại cảm giác lúc đó, mình sẽ nói là, tự do. Tầm nhìn không giới hạn về biển từ một cao điểm thì xịn sò hơn nhiều chuyện hàng ngày ta phải ngước lên trời chỉ để thấy những khối nhà vuông.
Ta dễ dàng nhận ra địa hình Santorini khi nhìn từ Imerovigli, với những chiếc phà đang vẽ lên mấy nét màu bạc trên mặt biển.
Thật không nghi ngờ rằng đây chính là một tuyệt tác khi người ta chạm khắc lên vách núi những kiến trúc màu trắng này, hãy tưởng tượng giả như có một căn nhà hồng hay đỏ ở ngay chính giữa, trông nó có bị xáo trộn không?
Cuối cùng mình cũng có cơ hội để chạm mặt hoàng hôn Oia huyền thoại được nhắc tên trong các mẩu chuyện, các cuốn sách và phim ảnh, dù cho không phải là đỉnh nhất vì trời nhiều mây. Đổi lại là, những tia sáng xuyên qua kẽ mây tạo thành một khung cảnh độc nhất cũng đã đủ thỏa lòng người xem. Có lẽ cơn mưa tháng 5, tháng cận cao điểm, khiến cho nơi này ít hấp dẫn hơn một tí so với mùa hè đầy nắng.
Mặt còn lại của đảo Santorini có hai ngôi làng ven biển, hệt như mặt trời so với mặt trăng, nó trông khắc hẳn với Santorini bạn thường thấy: đó là Kamari và Perissa. Hai ngôi làng này tuy đứng cạnh nhau nhưng lại không được kết nối trực tiếp với nhau do chắn giữa chúng là ngọn núi Mesa Vouno.
Vậy chúng nổi tiếng về điều gì? Đó là bãi cát đen! Vậy nên khi bạn còn đủ thời gian cho hòn đảo này, nơi đây có thể là một sự thoát ly khỏi đám đông ở Oia hay Fira, cộng thêm việc giá khách sạn ở đây cũng rẻ hơn nhiều.
Và đó cũng là phần kết cho 3 ngày ngắn ngủi của mình ở Santorini. Trở lại đây lần nữa? Chắc chắn rồi. Sẽ không bao giờ có cảm giác chán khi đi thăm thú Santorini cả, nơi định nghĩa thế nào là một điểm đến đẳng cấp thế giới.
Bài viết này là một phần của series Hy Lạp.
Viết vào tháng 6 năm 2019 © Zuyet Awarmatik.Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
“Perfume” bởi Nu.D
Ánh nắng giữa trưa vào tháng 5 sẽ không buông tha bất kỳ vị du khách nào chưa bôi kem chống nắng mà vẫn tung tăng qua những bức tường sơn trắng, nhưng khi trời đổ mưa vào buổi tối, thời tiết vẫn đủ lạnh để khiến răng bạn va vào nhau. Bài hát này nhắc mình nhớ về khoảnh khắc ngồi co ro một mình trong nhà nghỉ, giết thời gian và chờ tới giờ chuyến phà đêm rời khỏi Santorini.