Trước khi trở về Leh, bọn mình có cơ hội được chiêm ngưỡng vẻ đẹp bình yên ngay giữa nơi khắc nghiệt này.
Khung cảnh một chiếc xe hơi trên đường, báo hiệu rằng bọn mình đã sắp trở lại những phố thị sôi động sau nhiều ngày ở nơi xa xôi hẻo lánh.
À điều cả-đời-có-một mà mình đã từng nhắc đến, là việc phải để cho tài xế đưa đến trạm y tế ở Chushul. Lời khuyên quan trọng đó là phải chuẩn bị sức khỏe tốt trước chuyến đi thử thách; nếu bạn cảm thấy tình trạng bản thân có bất cứ điều gì bất thường, hãy chắc chắn là bạn cần phải nghỉ ngơi trước khi tính đến chuyện đuổi bắt những khung cảnh đẹp.
Mình không thể tưởng tượng việc sẽ phải nằm trên chiếc giường bệnh tại một nơi xa xôi hẻo lánh và được chăm sóc bởi một cô y sĩ hiền từ, mũi thì nhét ống thở oxy. Bài học rút ra: niềm tin vào loài người chưa bao giờ khiến mình thất vọng.
Sau sự cố này, xe mình trở lại lịch trình, và giờ mình đã có trong túi vài viên thuốc Acetazolamide.
Mình rẽ về hướng đèo Kaksang và chợt nhận ra một hồ nước đóng băng tên Mirpal Tso nằm khuất giữa những ngọn núi.
Bọn mình lại một lần nữa gặp được người bạn cũ, sông Shyok, sau khi tới điểm mút cuối của con đèo gần Mahe. Ở nơi này bọn mình có cuộc trò chuyện xuề xòa với nhóm công nhân địa phương, vì tài xế cần đổ đầy xăng cho xe.
Sau hành trình ngắn dọc sông Shyok, xe lại tiếp tục tiến về con đèo Pologongka gồ ghề không được trải nhựa. Sau đó là giờ nghỉ trưa, nơi mình có thể nhâm nhi món mì Maggi của Ấn và đậu phộng rang muối tại một quán ăn bên đồng cỏ, ở đây có thể bắt gặp vài túp lều của người du mục.
Bọn mình cuối cùng rẽ về phía nam để tới đèo Kyagar, một vùng cao nguyên cát bằng phẳng. Đây là nơi anh tài xế đạp ga hết cỡ, xe như xé gió băng qua sa mạc. Trải nghiệm này đã có thể còn kịch tính hơn nếu chiếc xe là loại mui trần.
Ở trên đường, có một cái hồ thật duyên dáng cũng cùng tên, là hồ Kyagar. Bọn mình có thể thấy nó từ cửa sổ bên trái, trong khi xe thì đang đi với tốc độ cao nhất. Những đàn cừu, ngựa và bò tụ tập bên hồ ăn cỏ mà không chút lo lắng hay vội vàng.
Thực sự thì, chiếc hồ quả như một món quà bất ngờ đối với mình - kẻ qua đường - nó sẽ được nhớ còn hơn cả địa điểm chính. Quả là một viên ngọc quý ẩn nơi kín đáo.
Sau đó bọn mình tiếp tục băng qua sa mạc cao nguyên này. Tại độ cao trên 4700m, những đỉnh núi tuyết xuất hiện ngay phía trên địa hình vàng kim, như thể topping đá bào trên bánh kem vậy.
Khi xe càng tiến dần về hồ Moriri, những sắc màu của sự sống xuất hiện trở lại. Chuyện này cũng giống như hồi ở Tangtse mà mình có dịp viết trong bài blog trước, nếu bạn còn nhớ.
Tso Moriri sẽ hiện lên tại điểm bắc của hồ. Khung cảnh được chia thành những mảng màu trắng, vàng và xanh rõ rệt một cách đẹp mắt.
Anh tài xế không thả mình ngay ở khách sạn. Thay vào đó, bọn mình đi một quãng ngắn về phía nam để được ngắm toàn cảnh hồ lúc hoàng hôn. Nó có nét yên bình hơn nếu so sánh với hồ Pangong hùng vĩ: thậm chí những chú lừa và ngựa còn không để ý tới chiếc xe bọn mình đang lướt qua ngay trước bàn tiệc cỏ của chúng.
Hồ nằm ở độ cao 4522m và thực tế là cao hơn hồ Pangong, bởi thế nên chứng sốc độ cao của mình cũng chẳng khá hơn là bao. Mình còn phải khó khăn để giữ cho đôi chân có thể đứng vững vì gió ở đây buốt dã man. Ít ra thì ngày vẫn còn nắng để ta có thể trầm trồ vẻ đẹp của nó, chỉ có bọn mình, không còn ai khác trong tầm mắt.
Đã tới giờ trở lại khách sạn rồi. Đúng vậy, khách sạn! Đó là một khách sạn ‘đúng nghĩa’ với những căn phòng, bàn tiếp tân và người mang vác, nhưng lại thiếu đi tiện nghi quan trọng nhất của thời đại, internet. Tuy nhiên, được ở trong một căn phòng có máy sưởi với nệm êm và nhà tắm hoa sen nước ấm đã là một đặc ân rồi.
Nhân tiện thì, đêm đó mình có một giấc mơ kỳ lạ, trong khi bụng dạ thì cồn cào vì phải ăn quá nhiều cà ri và gia vị mỗi ngày.
Đã đến lúc trở về Leh sau khi được phục vụ chán chê với hàng loạt kỳ quan chỉ trong vài ngày. Một buổi sáng thật tươi mới sau những ngày không được vệ sinh sạch sẽ, nhưng mình vẫn cần phải uống paracetamol để giảm bớt cơn đau đầu.
Khi đang chờ ở bãi đỗ xe khách sạn, khung cảnh ở dưới hồ trông như một thước phim ghi lại cảnh sinh hoạt hàng ngày của người dân địa phương, với những người chăn gia súc đang lùa đàn thú của họ ra bãi cỏ, làn khói huyền ảo từ các nhà bếp đang chuẩn bị bữa sáng và những người già đang nói chuyện nhỏ to.
Chặng cuối cùng sẽ là chuyến đi dài nhất và khó khăn nhất, và phần lớn thời gian chúng mình sẽ chỉ được ngắm cảnh qua ô kính mà thôi.
Hình dáng địa hình dần lộ ra dưới ánh mặt trời không tì vết của một buổi sáng tháng 5. Không nghi ngờ gì nữa khi chặng đường Tso Moriri - Kyagar Tso có một vẻ đẹp ẩn giấu cực kỳ tinh tế, mà nó lại không khiến bọn mình phải tốn quá nhiều sức để mà xóc hông trên những đoạn đường đầy đá.
Bọn mình gặp lại hồ Kyagar, lúc này chật kín những đàn gia súc - một điều hiếm thấy trên hành trình này.
Con đèo dài phải vượt qua là đèo Pologongka. Khúc này thì chẳng còn là đường nữa, đôi khi có cảm giác xe mình là vật thể di chuyển duy nhất trên đường. Đó sẽ là sự cố không may nhất nếu như xe bạn hỏng ở đây.
Chỉ đến khi bọn mình sắp nhập vào cao tốc Leh - Manali, gần hồ Kar, bọn mình mới có thể thấy con người, các thị trấn và xe cộ trở lại. Bọn mình dừng chân ở Thukje, một ngôi làng nhỏ bên hồ. Trong lều căn-tin, bọn mình có một bữa ăn trưa nhanh gọn với mì Maggi và thưởng trà nóng.
Chưa xong hết đâu! Thậm chí khi còn trên cao tốc chính, xe vẫn phải đi qua đèo Taglang. Có chút kẹt xe ở đây vì tuyết rơi dày đã làm chắn đường khiến bọn mình phải chờ.
Sau khi đã vượt qua ngọn đèo cuối cùng, xe băng qua dãy núi với màu tím bắt mắt đặc trưng gần Rumtse và Miru.
Cuối cùng thì bọn mình cũng đã về với sông Indus, đi qua những thị trấn Karu, Thiksey và Shey. Bạn có thể ghé thăm Tu viện Thiksey hay Cung điện Shey dọc đường. Lịch trình của mình bao gồm mấy chỗ đó, nhưng lúc này thì mình đã quá mệt và chỉ muốn về Leh - thị trấn tiện nghi, ‘nhộn nhịp’ ở cái xứ xa xôi này.
Leh trước mắt mình như chưa bao giờ đầy sức sống đến vậy. Ăn một miếng đu đủ tươi do anh tiếp tân khách sạn mời, rồi hết cả hơi để tới chợ và chẳng tìm được bưu điện nào còn mở. Vào khoảnh khắc hoàng hôn ấy khi mình đang trèo lên lối đi bộ dốc, cái không gian thành phố như thể bước ra từ một cảnh phim vậy.
Mình đã làm gì vào tối cuối cùng ở đó? Ăn cà ri và cố thử xem một trận cricket Ấn trên TV, trông mọi người có vẻ chăm chú lắm. Dù sao đi nữa thì cơn bão nhiệt cũng sẽ dần cho mình một trận ở Delhi vào ngày hôm sau.
Bài viết này là một phần của series Ấn Độ.
Viết vào tháng 4 năm 2023 © Zuyet Awarmatik.Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
“bao tiền một mớ bình yên?” bởi 14 Casper × Bon Nghiêm
Một bài hát hay vào thời điểm thích hợp đã động viên mình tiếp tục làm điều mình vẫn làm, không quá quan tâm cách mọi người nhìn nhận chúng.