Món khai vị cho bữa tiệc du lịch Ladakh thịnh soạn.
Con sông này cứ chơi trốn tìm với chúng mình lúc xe chạy dọc trên tuyến cao tốc.
Vậy là cuối cùng sau 2 năm của kỷ nguyên COVID, mình đã có thể xuất ngoại để bắt đầu một chuyến hành trình mới đầy hấp dẫn. Mình chọn Ấn Độ bởi vì đây là một trong những nước đầu tiên mở cửa mà không có quy định nghiêm ngặt nào, và mình nghĩ đó sẽ là một chuyến đi dễ dàng, nhưng hóa ra nó đầy thử thách và nhiều gian khổ.
Đã đúng một năm sau ngày làn sóng dịch Delta thảm họa quét qua đất nước này, và mình đã ở đây, ngồi trên ghế xe bus trung chuyển khá tồi tàn của sân bay Delhi giữa đêm gần rạng sáng. Tuy là ban đêm nhưng ngọn gió nóng bỏng của mùa hè Ấn Độ vẫn thổi phà phà trong không khí, và chỉ đến khi tới phòng chờ có máy lạnh của sân bay nội địa mình mới thực sự chú tâm vào chuyến đi này, cố gắng nhớ lại những kỹ năng du lịch solo đã bị mai một sau những năm dài dịch dã.
Cao 3500m so với mực nước biển, Leh - thủ phủ của Lãnh thổ liên bang Ladakh, thủ đô lịch sử của Vương quốc Ladakh, điểm khởi đầu của chuyến đi - xuất hiện trước mắt mình với đặc trưng là những đỉnh núi tuyết Himalaya hùng vĩ.
Mình mất hẳn một buổi sáng để điều chỉnh cơ thể cho quen với việc bị sốc độ cao. Đó quả là một cảm giác siêu thực khi lần đầu mình ở trong tình huống như vậy, khó nhọc ngáp ngáp không khí trong khi phải cố giữ thăng bằng đôi chân lúc bước lên cầu thang. Một tách trà sữa Ấn nóng của khách sạn cũng đã giúp mình bình ổn lại chút.
Bữa ăn trưa đầu tiên của mình là một tô mì Tây Tạng, đó quả là giây phút nạp năng lượng trước khi bắt đầu hành trình với tài xế. Trong cùng ngày thì bên dịch vụ du lịch sẽ làm thủ tục để lấy giấy phép di chuyển trong vùng hạn chế (Inner Line Permit) cho những ngày tiếp theo ở Nubra hay Pangong.
Hành trình chính thức bắt đầu. Vào ngày đầu tiên, tài xế sẽ dẫn mình tới điểm hợp lưu của sông Indus và Zanskar theo đường cao tốc Srinagar - Ladakh về phía nam Leh với điểm bắt đầu tại sân bay Kushok Bakula Rimpochee. Trên tuyến đường này, bạn sẽ bắt gặp Đài Danh Vọng Leh, cũng như Tu viện Spituk - tu viện đầu tiên bạn được thấy trong rất nhiều tu viện cheo leo trên núi khác.
Khi xe càng đi xa hơn về phía tây, những thảm thực vật trù phú của mùa xuân dần lộ ra dọc thung lũng sông Indus, xung quanh là địa hình khô cằn đầy sỏi đá và những đỉnh núi cao vời vợi. Đây là khung cảnh điển hình mà bạn khó có thể bỏ lỡ được.
Mặt trời chói chang (nhưng lạnh lẽo) có thể đã làm những tấm ảnh bớt tuyệt đi phần nào, nhưng điều đó không ngăn được việc mình cứ mãi bảo tài xế cho xuống xe giữa đường, để có thể tha hồ bấm nút chụp.
Đã là giữa chiều khi chúng mình tiếp tục tiến về điểm hợp lưu. Thảm thực vật xanh dần được thế chỗ bởi những sa mạc lạnh, những ngọn núi nhiều màu sắc đặc trưng được chiếu rọi bởi thứ ánh nắng chín ngọt vào thời điểm vàng. Lên lên xuống xuống những ngọn đèo quanh co, khung cảnh chưa bao giờ khiến chúng mình bớt ngạc nhiên và hào hứng.
Nếu so với các chặng đường trong những ngày tiếp theo, hành trình ngày đầu chỉ như lấy hương lấy hoa mà thôi. Với một người lần đầu tới đây, mỗi giây trên đường đều thật đáng giá.
Một địa điểm nổi bật đó là Đồi Từ Tính (Magnetic Hill), gần điểm hợp lưu và cách Leh 26,5km về phía tây. Tên của nó vậy thôi chứ thực ra không có sức mạnh thần thánh nào cả, đó chỉ là ảo giác khi bạn đang xuống dốc, bạn lại có cảm giác lên dốc. Sau khi tài xế thả chân ga, chiếc xe vẫn tiếp tục di chuyển.
Một khi bạn thấy chiếc banner lớn màu vàng ‘BRO at your service. Pride of the nation. Hope you enjoyed the ride.’, bạn biết rằng chỗ này chỉ còn cách điểm hợp lưu vài trăm mét nữa thôi.
Cuối cùng đã tới điểm hợp lưu, nơi giao nhau của sông Indus và sông Zanskar. Thật khó để tưởng tượng là chúng mình đang đứng ở một nơi thượng lưu của dòng sông Indus (sông Ấn) nổi tiếng, cùng với sông Ganges (sông Hằng) đã trở thành cái nôi của một trong những nền văn minh nhân loại sớm nhất. Dòng sông sau đó sẽ chảy tiếp về phía bắc rồi quay đầu về phương nam ở Pakistan và đổ ra Ấn Độ Dương. Tại chỗ hợp lưu này nước sông sẽ bị đóng băng vào mùa đông.
Anh tài xế chở mình lên tiếp phía bắc một chút rồi quay ngược về đường thung lũng Zanskar ở độ cao thấp hơn. Ở đây bạn có thể nhìn thấy dòng chảy và con đường nhựa uốn lượn đẹp mắt xuyên giữa những ngọn núi oai nghiêm.
…cũng như cầu Leg Zanskar:
Anh tài thả mình xuống ở điểm quan sát hợp lưu, ở đó có chiếc căn-tin mà ta có thể nghỉ ngơi chốc lát, nhân tiện mình cũng nạp năng lượng bằng một chai nước cam. Đi dạo vài vòng thư thả và bắt được một khung hình sẽ còn mãi trong ký ức của mình: một gia đình chó đang ngủ say trước thiên nhiên hùng vĩ, chúng quấn quít nhau để chống lại thời tiết lạnh giá.
Khi xe bắt đầu trở về Leh thì cũng đã gần tới hoàng hôn rồi. Khung cảnh lại khoác lên nó màu vàng ươm khi trời đã quang mây. Với hiệu ứng bụi đường, những bức ảnh sẽ trông mịn màng hơn. Ở đâu đó trên đường bạn còn thấy những chiếc mô-tô không hề sợ hãi mà chạy xẻ dọc những đồi cát.
Ánh sáng soi rọi những rặng núi trùng điệp và chúng phản chiếu lại hàng tá màu sắc tùy theo loại đá, bóng đổ cũng như hướng sáng.
Mình bảo tài xế chở mình lên Tu viện Namgyal Tsemo, địa điểm cuối cùng của ngày. Tu viện được xây tại một ngọn đồi phía đông trung tâm thành phố, ở đây bạn có thể thấy được toàn cảnh Leh.
Cũng như mọi lần, để có mặt trong những thời điểm vàng như thế này cũng là theo kế hoạch cả đấy.
Anh tài xế thả mình xuống ở Chợ chính Leh, lúc đó đã khoảng 6 giờ chiều và gió đã khá buốt. Thời điểm chạng vạng không khiến nơi đông đúc này bớt náo nhiệt đi chút nào. Khu chợ đã tồn tại từ thế kỷ XV vào thời của Vua Singe Namgyal. Từ hàng ăn uống, trang sức, dệt may, đồ trang trí vui mắt, vật dụng tôn giáo cho đến SIM card (rất quan trọng đó), đây chính là nơi bạn thu gom những thứ cần thiết trước khi khởi hành cho chuyến đi không lấy gì làm thoải mái đến những vùng xa xôi sắp tới.
Một vài người nói nơi đây trông khá kinh bởi vì có chó thả rông và ăn xin, nhưng đối với mình thì nó sạch sẽ và yên bình hơn nhiều những con đường ở Delhi. Thậm chí nó khiến mình nhớ lại chuyến đi dạo ở khu chợ Bukhara 3 năm về trước, hay là đi bộ quanh Boudhanath hồi năm 2017. Bạn có thể trông thấy sự giao hòa văn hóa nơi đây, những vị sư Tây Tạng người Ladakh, những người Hồi giáo và những người Ấn đến từ những nơi khác nhau trên đất nước, tất cả tại cùng một phố đi bộ.
Mình mua vài món lưu niệm nhỏ mang về cho mấy bạn rồi lại tản bộ xuống dọc con dốc để về khách sạn.
Trên nền trời xa xa, ánh hoàng hôn giờ chỉ còn là những tia sáng màu tím mờ ảo.
Đã đến giờ ngủ ngon rồi, ở phía trước là một hành trình khốc liệt hơn đang chờ.
Bài viết này là một phần của series Ấn Độ.
Viết vào tháng 3 năm 2023 © Zuyet Awarmatik.Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
“ghen vì iêu” bởi Lena
Mỗi khi cảm thấy cô đơn, mình lại đi du lịch một mình. Và cái cảm giác đó tuyệt lắm.