Trong khi mọi người nghĩ Seoul sẽ là nơi đặt chân đầu tiên khi đến Hàn Quốc, Busan dường như thật thích hợp với phong cách du lịch của mình.
Đặc trưng rõ nét của đường phố ở một quốc gia Đông Á đó là: những bảng hiệu neon giăng kín các mặt tiền cửa hàng, chúng đấu với nhau để thi xem ai nổi trội hơn cả.
Chuyến bay từ Tân Sơn Nhất cất cánh lúc nửa đêm, và máy bay sẽ lơ lửng trên những mũi đất và các bến cảng phía nam Hàn Quốc lúc rạng đông, khi những dải màu nơi chân trời dần phai mờ để nhường chỗ cho ông mặt trời đang lên.
Yes, chào mừng trở lại với mùa thu du lịch! Đã 3 năm kể từ chuyến đi Uzbekistan và giờ mình mới có dịp gặp lại được người bạn xưa cũ: vòm trời xanh ngắt, những tàn lá vàng và thứ thời tiết nhẹ nhàng, dễ chịu. Vào thời điểm của chuyến đi Hàn Quốc, đất nước này vừa mới thả lỏng chính sách COVID nghiêm ngặt của mình, và mình tự hào khi trở thành một trong những người thăm thú nơi đây sớm nhất.
Thành thật mà nói, du lịch không phải là mục đích chính của mình, nó giống như một tác dụng phụ của việc cô đơn sau những chuyện tình thất bại, hoặc chẳng có việc nào khác để làm. Đây cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, thật không thông thái chút nào khi lựa chọn đến một quốc gia phù hợp với những cặp đôi, và những vị khách solo trở nên thật lạc lõng.
Mình hạ cánh tại sân bay quốc tế Gimhae (김해) mà không có sự trục trặc hay trễ chuyến nào. Không bận rộn bằng sân bay Incheon, hàng người nhập cảnh được giải phóng rất mau lẹ. Thực ra mình nghĩ sẽ không thu thập được thêm một con dấu nữa vì visa Hàn Quốc đã chuyển đổi thành điện tử hết rồi, nhưng cuối cùng mình rất vui khi có được cái sticker nhập cảnh có mã QR be bé trong hộ chiếu. Trên các bức tường, banner concert ‘Yet to Come in Busan’ của BTS vẫn còn nguyên, đây là live show để quảng bá cho chiến dịch đăng cai World Expo 2030 của thành phố.
Việc đầu tiên như thường lệ, là kéo hành lý ra khỏi sảnh đến, mua một chiếc thẻ SIM (SK Telecom), tìm đường tới nhà ga tuyến metro Gimhae - Busan, mua một chiếc thẻ metro cho du khách ở cửa hàng tiện lợi gần đó. Một khi đã đặt chân vào toa tàu, con bọ du lịch sẽ trỗi dậy, và tâm trí mình giờ đã chuyển đổi hoàn toàn sang trạng thái du lịch.
Train to Busan, ha? Chớ bị Google Maps đánh lừa khi thấy thành phố này thật nhỏ bé trên bản đồ. Di chuyển từ đầu này đến đầu kia của Busan (부산) có thể mất tới 3 tiếng, vì các khu dân cư bị chia cắt bởi những dãy núi và có nhiều trạm dừng dọc toàn tuyến. Khách sạn của mình tưởng trông gần sân bay, nhưng thực ra mất tới 40 phút để đi từ Gimhae, đổi sang tuyến xanh lá cây tại Sasang (사상) để đi về ga Seomyeon (서면) ở trung tâm, sau đó lại chuyển qua tuyến đỏ và tới đích tại ga Toseong (토성).
Ít ra thì những kinh nghiệm trước đây của mình khi tới các quốc gia có đường sắt phổ dụng giúp mình vẫn cool ngầu và không cho thấy mình là người mới đến đây.
Mặt trời mùa thu giúp mình không đổ tí mồ hôi nào khi kéo lê chiếc vali ồn ào đi dọc phố Gudeok để về khách sạn. Có chút bối rối một tí là tiếp tân khách sạn xử lý check-in quá nhanh trong vòng vài phút và mình chỉ cần đi thẳng lên phòng mà không có thông lệ chào đón nào từ nhân viên. Tắm một phát nhanh, mở TV để xem vài chương trình ngẫu nhiên nói tiếng Hàn, khuấy tách cà phê uống liền, sửa soạn máy ảnh và đi thôi.
Các khu chợ Gukje (국제), Jagalchi và Làng văn hóa Gamcheon đều có thể đi bộ được từ khách sạn của mình. Để làm nóng, mình đi dạo dọc phố Junggu về phía Quảng trường BIFF - khu ẩm thực đường phố nơi bạn có thể tìm thấy các món ăn vặt Hàn Quốc đã thành thương hiệu như mandu (bánh xếp) hay xiên que nướng.
Từ Quảng trường BIFF đi thêm vài khối nhà là đến chợ Jagalchi (자갈치) gần cảng Nampo. Đây là chợ hải sản lớn nhất Hàn Quốc, nơi có đầy đủ các loài thủy sinh kỳ dị. Khu chợ khá là OK để du khách đi tham quan loanh quanh vì nó được giữ vệ sinh tốt và ít mùi tanh. Bạn còn có thể mua hải sản và ăn luôn ngay tại trận trên các nhà hàng ở tầng 2. Cũng chớ bỏ lỡ sảnh bến Jagalchi, nơi bạn có thể phóng tầm mắt ra toàn bộ bến cảng, về phía tay phải bạn sẽ thấy được làng Gamcheon cheo leo trên sườn núi.
Mới chỉ khởi động tí thôi nhưng đồng hồ của mình đã ghi nhận vài kilômét đi bộ rồi. Giờ mình phải bắt chuyến bus tới làng Gamcheon từ phố Gudeok, nơi mình sẽ dành nguyên một buổi chiều chỉ để thăm thú. Google Maps và Naver Map đã giúp mình rất nhiều trong suốt chuyến đi với lịch trình bus được cập nhật cực kỳ chính xác.
Trạm xe bus nằm đúng giao lộ của phố Okcheon và phố Gamnae 2. Ngay ở lối vào, con phố Gamnae 2 cực dốc đã làm mình có phần hơi lưỡng lự bước xuống, nhưng chỉ cần vài bước chân là bạn đã có thể làm quen với đặc trưng này của đường đi bộ tại Hàn Quốc.
Đã là giờ trưa, mặc dù thời tiết khá đẹp, sẽ tốt hơn khi ta đi tìm nơi tránh nắng trong một quán ăn địa phương. Hơi có phần mạo hiểm khi gọi món trên thực đơn mà bạn chẳng biết tí ý nghĩa gì của chúng, nên chỉ cần cầu nguyện rằng món ăn bày ra không quá kỳ lạ là được.
Hành trình giờ mới chính thức bắt đầu. Len qua mê cung, gần như mọi ngóc ngách đều trông như thể chúng là một viên ngọc được chôn giấu đang chờ có người tìm thấy. Những căn nhà được sơn đủ màu sắc, những chiếc cầu thang uốn lượn, và một điểm quan sát tầm cao hướng về bến cảng…
Đi dạo quanh những con phố trong một ngày làm việc bình thường cho phép bạn có cảm giác hoàn toàn tự do bởi vì sẽ rất hiếm khi thấy người qua lại, đặc biệt là lúc ở phố Gamnae 2 - còn đường rìa với một bên là bức tường núi. Tại thời điểm đó, tâm trí mình cứ lăn tăn tự hỏi tại sao mà Hoàng Tử Bé lại phổ biến đến vậy ở Hàn Quốc, vì nó được sử dụng trong nhiều nét đặc trưng của ngôi làng này.
Vẫn còn sớm chưa tới thời điểm vàng, nên mình tự thưởng một ly smoothie nạp thêm vitamin tại quán Gamnaegol Happy Power Station. Phần uống thì bự một cách kinh ngạc với cái giá thấp như vậy. Bên khung cửa sổ, ánh nắng xuyên qua tàn lá thu, đổ những chiếc bóng duyên dáng vào bên trong quán.
Lại lên đường, khi mỗi khoảnh khắc lúc này đều đáng để ghi lại, nên mình cần nhanh chân đi săn tìm một nơi quan sát tốt. Để chụp phong cảnh, chỗ đẹp nhất chắc là ngay tại lối vào phố Gamnae 1, hay tại quán cà phê tầng thượng ở phố Okcheon. Phố Gamnae 2, trái lại, có nhiều cửa hàng, quán xá và góc check-in xinh xắn.
Sử dụng ảnh dọc để miêu tả cuộc sống đường phố là sở thích của mình, và album này có vẻ gồm phần lớn các bức ảnh chiều dọc, thích hợp khi xem trên điện thoại.
Mình không nhớ đã bao lần lên lên xuống xuống trên cùng một con đường, có lẽ là để khoảnh khắc không vuột khỏi tay, nhưng cùng lúc đó, đứng yên một chỗ vào thời điểm đẹp như vậy cũng chẳng phải là một ý hay.
Nên đây là vài bức ảnh điển hình cho Machu Picchu của Hàn Quốc.
Khoảnh khắc ảnh đẹp nhất chắc phải là thời điểm mình quay lại phố Gamnae 2, khi con đường trở nên đông đúc với hàng đoàn học sinh và du khách mới đến, biến thành thứ vibe nhộn nhịp lúc tầm 4 giờ chiều. Đi một mình trong tình huống đó thì không dễ dàng gì, nhưng nó cũng là một điều có lợi khi mình chỉ cần dồn tâm trí vào viewfinder máy ảnh như một người thợ săn.
Ngôi làng sẽ không cho du khách vào tham quan sau 6 giờ chiều từ tháng 3 đến tháng 11, nên nó sẽ thay đổi trong chớp mắt từ một khung cảnh sôi động qua phần tiếp đầy bình lặng, có phần hơi đìu hiu. Mình định về bến xe bus, nhưng có một tiếng nội tâm thúc mình đi tiếp tới quán cà phê tầng thượng bên phố Okcheon, nơi mình có thể đánh hơi được kho báu. Như một món quà, nơi này đã không khiến mình thất vọng với tầm quan sát 360 độ ra bến cảng lúc hoàng hôn (chỉ là tách Americano nóng có phần hơi đắng).
Tất cả là nhờ sự trông ngóng. Công sức dành cho việc chờ đợi là thứ góp phần tạo nên giá trị của tấm hình. Hãy tưởng tượng việc đứng trên sân thượng một mình, khi gió lạnh đang thổi phần phật, chôn chân ở đó trong đôi ba phút.
Lúc cuối khi các căn nhà đã lên đèn, khung cảnh biến thành một chủ thể lý tưởng cho những bức ảnh tối giản. Thật là một vụ mùa tuyệt vời ngay ngày đầu tiên ở Hàn Quốc. Hmm, chỉ là giấc ngủ đêm đó của mình thường xuyên bị ngắt ngang do bồn cầu toa lét cứ tự động xả.
Mình trở về Busan sau chuyến đi xuất thần tới Gyeongju. Lần này, mình đặt khách sạn gần nhà ga Busan, khá gần Phố Tàu Busan. Hành trình tàu điện ngầm từ bến xe Nopo về ga trung tâm theo hướng bắc-nam và chuyến bus từ Eulsukdo đến Gwangalli theo hướng tây-đông đủ để chứng minh rằng thành phố này trải khắp một vùng rộng lớn. Mỗi chuyến tiêu tốn thời gian của mình từ gần 40 phút đến 1 tiếng trên ghế hành khách.
Khoảng thời gian ở khách sạn, nếu không tính vụ lối đi bậc thang có phần lẩn khuất hơi khiến người mới đến khó tìm ra, thì thật tuyệt vời (đối với một du khách ba-lô hướng nội). Không có những quy trình check-in nhiêu khê, không có những dịch vụ tỏ ra quá thân thiện, chỉ có chị chủ nhà dễ thương và những góc riêng tư để chill. Mình có thể thưởng thức món mì kimchi mua ở emart-24 gần đó, và rồi trèo lên góc thư viện nho nhỏ trên gác lửng mà không có ai nhận ra cả. Đây là nơi mình được đọc một cuốn sách về Hangul và cha đẻ của nó, vua Sejong (세종) Vĩ Đại.
Có lẽ lý do đến đảo Eulsukdo (을숙도) của mình trong một tiết chiều đầy nắng bắt nguồn từ những tấm ảnh đồng cỏ lau trên mạng. Tuy nhiên, nơi này cũng không quá đặc sắc (nếu bạn mê đi bộ, đạp xe hay picnic, sẽ lý tưởng khi tới đây đấy); có rất nhiều vùng đất ngập nước có cỏ lau đẹp đẽ khác, nếu bạn có thời gian đi dọc bờ biển phía nam nước này, chẳng hạn như Suncheon (순천).
Đã là 3:30 chiều và mình cần nhanh nhanh để lên xe bus tới bãi biển Gwangalli (광안리). Hóa ra nó thành 1 tiếng trên chuyến xe chật người di chuyển chầm chậm vào giờ cao điểm, nhưng đó không phải là vấn đề quá lớn khi ta có dịp hòa mình vào cuộc sống bản địa trong một vài giờ (mặc dù không hiểu bọn họ nói gì, mình giả vờ như đang hiểu mấy chỉ dẫn vậy, chẳng hạn như xuống xe cửa trước vì cửa sau bị lỗi).
Mình là một người nghe nhạc Hàn, nhưng thật lạ là mấy giai điệu ưa thích của mình lại không vang trong tai tại thời điểm đặc biệt đó. Chỉ có những cuộc hội thoại bằng tiếng Hàn chuẩn hàng thật thôi.
Cuối cùng thì mình đã ghé trạm ở gần bãi biển Gwangalli, và mình cần đi bộ thêm một đoạn xuống dốc mới thấy biển. Thật là một cái vibe tuyệt vời để chill cùng những bài hát lo-fi.
Một điểm đặc sắc ở nơi này chính là cầu Gwangan, cây cầu dài thứ 2 Hàn Quốc sau cầu Incheon. Bạn sẽ chẳng bao giờ bị chán khi chiêm ngưỡng nó suốt buổi hoàng hôn, vì khung cảnh có sự đổi màu qua từng giai đoạn.
Cuối cùng là, mình xin cảm ơn ánh tà dương của mùa thu đã giúp mình có những pô ảnh đầy chất phim này. Đã quá lâu để gặp lại mày, mùa du lịch của ta.
Lần này mình sẽ làm một ngoại lệ. Tất cả mấy bức ảnh chill này, được chụp bởi người có đôi mắt cô đơn, đều xứng đáng được lên sân khấu hôm nay.
Đã đến lúc đi về nhà ga Gwangan để bắt chuyến tàu về khách sạn. Tạm biệt, Gwangalli, nơi dành cho các cặp đôi và những thanh niên lắc lư theo điệu nhạc, nơi mình đã tìm thấy niềm vui to lớn là đi đuổi bắt theo những khoảnh khắc.
Vào ngày cuối ở Hàn Quốc, sau một chuyến đi ngắn đến Ulsan và đang trên đường trở về Busan trên tuyến metro Donghae (từ Taehwagang đến Bujeon), mình có ghé qua trường quay phim Dream ở Jukseong (죽성) tại Gijang (기장). Thực ra mình cũng có thể tham quan một điểm đến nổi bật khác đó là Chùa Haedong Yonggungsa (해동용궁사) nằm gần nhà ga OSIRIA, nhưng như thế là quá nhiều lần đi chùa chỉ trong vài ngày nên mình quyết định sẽ phá lệ.
Tòa nhà này, trông giống như một nhà thờ, là trường quay của bộ phim Hàn Quốc Dream (2009). Người dân địa phương ở đây và du khách thì do yêu quá nên nó đã được giữ lại về sau. Gijang cũng là một địa điểm quay lý tưởng cho nhiều phim khác, nhờ tầm quan sát tuyệt đẹp hướng về biển Đông Hàn cùng một con đường đi bộ dọc bờ biển xuất sắc.
Nơi đây vẫn còn chút không khí miền quê khi hầu như không có xe cộ qua lại trên đường. Chỉ có vài quán cà phê đặc trưng kiểu Hàn và một khu chợ bán hải sản gần đó. Đây là một dịp tuyệt vời để thưởng thức thiên nhiên, miền biển, câu cá và giải tỏa mọi áp lực bằng cách hét vào không trung.
Phần đáng tự hào nhất không phải là những tấm hình tại một thời điểm hay địa điểm cố định, mà là những sự bắt gặp ngẫu nhiên khi mình đang ngang dọc khắp thành phố này. Một giao lộ về đêm, một ánh đèn mờ hắt ra từ quán cà phê, tất cả chúng đều là chất liệu tạo nên album mình kết nhất xưa giờ.
Từ những bậc thang ở nhà ga…
…cho đến những con phố nhộn nhịp dọc theo trục Bujeon (부전) - Seomyeon (서면).
Mình đang lẩm nhẩm trong đầu để bắt chước theo tiếng loa báo của tàu điện, từng trạm dừng, từng cái tên; vây quanh là những người Hàn đeo khẩu trang kín mít dán mắt họ vào những chiếc điện thoại trong toa tàu giờ cao điểm, việc đó tự nhiên trở thành một thú vui lạ lùng.
Bức ảnh cuối cùng của bài viết dài này phải được chụp từ sảnh đi của sân bay Gimhae, trong ánh nắng ban mai.
Bài viết này là một phần của series Hàn Quốc.
Viết vào tháng 4 năm 2023 © Zuyet Awarmatik.Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
“Líu La Líu Lo” bởi Rhymastic
Một buổi sáng mùa thu tinh khôi mà mình đã phải chờ quá lâu, cuối cùng nó cũng trở lại sau tròn ba năm ‘hwaiting’.