Đi từ xứ sở của màu vàng úa nơi Afar khô cằn, mình ngạc nhiên trước màu xanh non mơn mởn của những đồng lúa mì và teff trên cao nguyên Ethiopia.
Xẻ dọc những hẻm núi hùng vĩ là sông Nile Xanh, và lẩn khuất dưới thung lũng sông là những ngôi nhà nhỏ bé duyên dáng, ôm trọn bởi màu vàng và xanh non trù phú.
Sau hành trình Danakil đầy gian nan, mình dành ra ngày cuối ở Ethiopia cho chuyến đi trong ngày tới Debre Libanos cách không xa lắm về phía bắc Addis Ababa, nằm trong địa hạt vùng Oromia.
Buổi sáng hôm nay có lễ hội ở một nhà thờ, đường phố ngập tràn sắc trắng của khăn trùm đầu netela, một khung cảnh hiếm thấy.
Chỉ đến khi xe dần đến chân núi Entoto thì giao thông mới trở nên thông thoáng hơn. Con đường đèo băng ngang dãy núi trông chẳng khác Đà Lạt là bao.
Sau khi vượt qua núi Entoto, con đường quốc lộ lướt trên vùng cao nguyên thênh thang, dạng địa hình đặc trưng của Ethiopia. Nơi đây có hình cong nhẹ nhàng của những ngọn đồi và những khúc cua, những đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ, và trải dài những lớp màu xanh mạ non của đồng lúa mì và teff.
Mỗi khi chạy qua đoạn có một thị trấn nào đó, dọc bên đường là hàng hàng người ngựa tản bộ mà mình cũng không rõ họ đi mãi đi mãi tới đâu.
Mình hạ cánh cửa ô tô xuống để ngọn gió cao nguyên phà vào mặt, trong lành và mát rượi. Cảnh vật hiện lên tựa như tấm hình nền của Windows XP.
Xe đi chầm chậm để lên dốc tới Debre Libanos, từ bên vệ đường phóng tầm mắt ra xa là bao quát được thượng lưu của sông Nile Xanh (sông Abbay) cắt xẻ cao nguyên, đây cũng là ranh giới tự nhiên của hai vùng Oromia và Amhara.
Vì thời gian này là mùa khô, dòng sông trở nên tĩnh lặng; nhưng ngược lại, vào mùa mưa dòng sông sẽ là nguồn cung cấp nước chính cho sông Nile và là nguồn sống của những cư dân vùng Bắc Phi khô hạn.
Điểm nhấn của chuyến đi lần này là Tu viện Debre Libanos (ደብረ ሊባኖስ). Tu viện được thành lập từ năm 1284 nhưng không còn tàn tích nào sau hàng trăm năm với nhiều biến cố thăng trầm; kiến trúc nơi đây được xây mới vào năm 1961 dưới thời Hoàng đế Haile Selassie.
Tại đây mình được một tu sĩ kiêm hướng dẫn viên dẫn qua những gian phòng của tu viện và một bảo tàng nhỏ. Bên trong đền thánh chỉ có chút ánh sáng le lói xuyên qua những ô cửa kính màu, và mùi trầm hương đặc trưng ở những nhà thờ Ethiopia. Vị tu sĩ thao thao bất tuyệt về lịch sử tu viện, về những biến động và cuộc thảm sát, như một chiếc máy nói.
Tài xế tiếp tục đưa mình tới Cầu Bồ Đào Nha nằm cách đó không xa. Để tham quan cây cầu, xe sẽ phải tới khu du lịch Công viên Ethio-German, sau đó đi bộ men theo một con đường mòn, một bên là nơi ta có thể phóng tầm mắt ra xa tới tận những hẻm núi dựng đứng, bên còn lại là nơi điểm xuyết những bụi xương rồng hay nha đam.
Dù với cái tên như vậy, cầu thực sự được xây dựng bởi chính người Ethiopia vào thế kỷ XIX. Cây cầu duyên dáng hòa với khung cảnh xung quanh, nơi có một thác nước nhỏ và con suối chảy về tận thung lũng sông Jemma.
Một điều không thể không nhắc đến là loài khỉ Gelada (Theropithecus gelada) bản địa, với phần da màu đỏ trước ngực đặc trưng trông như một trái tim chảy máu. Loài khỉ này chỉ được tìm thấy ở vùng cao nguyên Ethiopia, với cỏ là thực đơn chính của chúng.
Đã tới giờ trưa và mình dùng tạm món mỳ Ý tại nhà hàng Công viên Ethio-German. Vì dư âm của trận đau bụng từ Semera vẫn còn nên mình không dám ăn nhiều, chứ phong vị bữa trưa lúc đó là độc nhất vô nhị, khi phía trước mặt là toàn cảnh hẻm núi hùng vĩ, với những cơn gió cao nguyên mát lạnh phả vào mặt.
Trên con đường trở về Addis Ababa, những đám mây nặng đã dần giăng kín trời. Tài xế dừng xe để mua từ những chú bé mấy khóm đậu tằm vừa thu hoạch và ăn sống luôn, vị tương tự đậu phộng vậy. Cũng sắp đến thời điểm trở về và nằm dài sau những ngày du lịch tốn nhiều năng lượng rồi.
Bài viết này là một phần của series Ethiopia.
Viết vào tháng 7 năm 2024 © Zuyet Awarmatik.Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
“Mo-Eh-Wa” bởi Fujii Kaze
Mùa thu dần trôi qua cũng là lúc ta về nhà, về với chính ta.