Thật kỳ lạ, khi giữa hoang mạc ta thấy sóng vỗ.
Cái vị mặn trong gió và làn hơi nước ấm như làm ta tỉnh lại sau những ngày rong ruổi nơi hoang mạc khô cằn.
Sau những ngày off-road thiếu tiện nghi và internet, cả nhóm cảm thấy phấn khởi khi hôm nay đã là chặng cuối của hành trình Danakil để trở về phố thị, mặc dù phố thị như Afrera hay Semera cũng đơn sơ bụi bặm nhưng đó vẫn là những nơi mà cuộc sống hiện đại len lỏi tới.
Buổi sáng ở Erta Ale trôi qua thật nhẹ nhàng, trong khi mọi người đang trở về từ miệng núi lửa thì mình có thời gian để ngồi ăn sáng và… không làm gì. Một bữa sáng đơn giản như những bữa sáng trước, và ở đây luôn có một tách trà túi lọc nhãn hiệu Addis để uống kèm.
Sau khi mọi người đã sửa soạn xong xuôi, xe lại lướt qua lãnh thổ của đất đá đen, của những bụi cỏ và hoa dại để về Afrera. Tài xế hoan hỉ thông báo cho mọi người biết chặng đường off-road đã chính thức kết thúc và xe lại băng băng trên con đường quốc lộ được duy tu khá tốt. Tín hiệu data sống lại và mọi người hăm hở cập nhật tình hình với thế giới bên ngoài, không thể chờ thêm nữa việc post những bức ảnh tuyệt đẹp từ Dallol.
Lần này trở lại Afrera vào tầm 10 giờ sáng, thời điểm không quá nóng để mọi người có thể ngâm mình trong làn nước muối của hồ. Trông nó không khác gì một bãi biển đúng nghĩa, với những thân cọ nghiêng mình và những đợt sóng vỗ.
Nước ở Afrera tuy mặn nhưng đủ cho thực vật tại đây tồn tại, chúng tạo nên một mảng xanh hiếm hoi giữa chốn khô cằn, nếu không muốn nói, đó là một màu xanh rất đặc biệt.
Tại Afrera, đoàn chia tay với người vệ sĩ và có lần cuối dùng bữa trưa với những người đồng hành, đó là gia đình người đầu bếp. Những đứa trẻ ở đây khi thấy những vị khách châu Á lạ cũng ríu rít và luôn thích được chụp hình, chúng đầy năng lượng như một bầy ong vậy.
Rời Afrera, xe đi qua những khung cảnh ngoạn mục nhất của hành trình, con đường lượn những nét cong duyên dáng xuyên qua những dãy núi hùng vĩ, những thảm thực vật độc lạ. Sự hoành tráng này khó có thể được diễn tả bằng những tấm hình bé tí trên màn hình cũng như những thước phim quay bằng điện thoại, mà chỉ khi bạn nhìn bằng mắt thường, mọi thứ như thể ùa ập vào mặt bạn từ kính chắn gió ô tô.
Khi mình ngoái lại nhìn, mọi người đều đã ngủ say vì nắng đã lên cao giữa trưa, và con đường đủ êm để ru ngủ những vị khách đã thấm mệt. Nhưng mình là vị khách ngồi hàng ghế trước nên không thể bỏ lỡ cơ hội thưởng ngoạn này trong đời.
Khi xe đổ đèo hay lướt qua những khúc cua ngọt, người du khách không khỏi bị choáng ngợp và vỡ òa, như đang ở trong một game đua xe tốc độ và đấu một màn đua phi thực.
Và đây, tại Semera, mình chia tay những người đồng hành từ Nhật Bản và người tài xế kiêm hướng dẫn, chia tay những ngày dường như gian khổ nhất trong những năm du lịch của mình. (À không, tại Semera mình lại có một ngày cuối đau bụng tơi tả và cảm nắng, khiến cho chuyến bay về Addis Ababa không thoải mái một chút nào.)
Bài viết này là một phần của series Ethiopia.
Viết vào tháng 6 năm 2024 © Zuyet Awarmatik.Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
“Little Love (But No Limit)” bởi Phương Ly
Những ngày cuối năm là những ngày du hành, du hành khắp thế gian, để rồi ta lại thấy cô đơn trên hành trình của mình.