Sẽ có những nơi mà khi nhìn lại nó, viết về nó, ta như cảm thấy một nguồn cảm hứng vô tận, Orkhon là một nơi như thế.
Khi vị khách đẩy cửa lều yurt ra, thứ chào đón người ấy là hàng ngàn hàng vạn chú cừu đang đi khắp nơi tìm cỏ ngon.
Ngày thứ ba của cuộc hành trình trên miền thảo nguyên là ngày để lại cho mình những ấn tượng đẹp đẽ nhất về xứ sở này. Vì số lượng ảnh đẹp quá nhiều nên mình sẽ cố gắng viết ít hơn, để mọi bức ảnh đều có cơ hội được mọi người trông thấy.
Sáng nay cả đoàn ăn sớm ở trại và lên xe đầy hứng khởi để tiến tới Thung lũng Orkhon. Bầu trời sáng trong báo hiệu một ngày tuyệt đẹp đang chờ.
Từ Kharkhorin xe chạy theo Đường A0601 và A08 trước khi bắt đầu đoạn off-road dọc thung lũng Sông Orkhon. Tuyến đường chỉ dài trên 120km nên đỡ hơn rất nhiều so với hôm qua, trừ việc phần lớn thời gian bạn phải ngồi nhấp nhô qua những dốc đồi và những con đường dang dở.
Đoạn đầu tiên của hành trình là một giai đoạn thư giãn, ta được thỏa thích ngắm nhìn sự bát ngát mênh mông dưới bầu trời xanh cao rộng, tuy đó vẫn chưa là gì khi so với những khung cảnh sau đó.
Xe bắt đầu đi trên đoạn đường đất dọc Sông Orkhon, dòng sông lấp ló lúc ẩn lúc hiện như chơi trò trốn tìm với người du khách. Có các công nhân đang thi công trên tuyến đường này, nên mình nghĩ sau này nó sẽ được trải nhựa và hành trình càng thoải mái hơn nữa. Dù sao nhờ sự bằng phẳng của thảo nguyên, đường đi vẫn dễ dàng hơn nhiều so với những chuyến off-road mình từng trải qua.
Tất nhiên, dưới con mắt của người phàm trần, mình sẽ chỉ thể nhận xét ngắn gọn: xuất sắc. Orkhon đẹp vì những nếp gấp mịn màng xanh mướt, với những lối mòn nâu vẽ đường cong trên mặt cỏ. Những đường mòn này tưởng chừng là nét nguệch ngoạc ngẫu nhiên, nhưng thực tế chúng uốn mình trên những sườn đồi theo cách tối ưu nhất có thể.
Phóng tầm mắt mình có thể thấy những dãy núi bờ bắc của con sông, những đại đàn gia súc lớn chấm điểm trắng đen trên khung hình.
Từ lúc này trở đi, người du khách chỉ còn tập trung để ý vào cảnh vật vì không còn sóng internet, còn nếu quá chăm chú quay bằng điện thoại, có lẽ không có dung lượng nào chứa đủ vì mọi khoảnh khắc trôi qua trước mắt đều hoàn mỹ.
Đi thêm một đoạn, xe tạm dừng tại vị trí tiếp giáp gần nhất giữa con đường và dòng sông, Vách đá Uurtiin Tokhoi.
Một đường cong rất duyên được vẽ trước mắt, màu lá vàng của rặng cây bên bờ sông, và người du khách không làm gì khác hơn là bấm tách liên tục cảnh vật phóng khoáng này.
Làn mây mỏng vẫn bay tà tà lưng chừng núi, ở dưới mặt đất là những đàn ngựa vô tư lự.
Từ vị trí này trở đi, những đặc điểm địa hình - là những ngọn núi đá - càng dần trở nên gần hơn. Bầu trời về trưa đã quang bớt mây, đâu đó hiện lên những căn nhà đơn độc. Không ai không thể liên tưởng những tấm hình này với chiếc wallpaper của Windows XP vậy.
Xe băng qua những vùng nước thấp, xé ngang giữa những đàn cừu ngây thơ hiền hòa. Số lượng cừu nhiều đến nỗi ta có thể chơi trò đếm cừu và chìm vào giấc mơ một cách dễ dàng vậy.
Có lúc xe dừng giữa chừng để hỏi đường một vị cảnh sát mặc trang phục truyền thống trên chiếc xe máy đầy phong trần, trọn xung quanh là những đồi cỏ xanh bạt ngàn. Mình nghĩ cái khoảnh khắc này chỉ có vài ba lần xảy ra trong đời mình mà thôi.
Cuối cùng xe cũng tới trại vào giữa trưa, khi mây đã tan. Đây là trại nghỉ đẹp nhất cũng vừa thiếu tiện nghi nhất của chuyến đi. Thậm chí điều làm mình thích thú và cười không ngớt chính là chiếc toa-lét giữa đồi này, thứ mình gọi là chiếc toa-lét siêu thực.
Sau một trận mưa nhỏ kỳ lạ lộp độp trên nóc lều, thời tiết mới thực sự trở lại đúng chất Mông Cổ. Buổi trưa này có chú cừu nấp sau lều nghỉ ngơi, và mình còn có dịp được tham gia phụ một tay làm khuushuur thịt cừu nữa.
Điểm nhấn của chiều nay chính là việc mình (một lần nữa) được cưỡi ngựa. Lần đầu tiên đã từ hồi 2019 ở Chimgan, Uzbekistan, với một chú ngựa bé tí; còn lần này thì được cưỡi hẳn một anh ngựa khá cao - giống ngựa Mông Cổ huyền thoại này.
Lượt đầu thì cụ ông nài ngựa sẽ dẫn dắt ngựa đi, mình chỉ việc ngồi thôi. Tất nhiên việc ngồi lên lưng một con ngựa ở độ cao ngang cổ không phải là việc dễ thuần thục, chí ít là khó hơn việc ngồi lên lưng lạc đà, vì ngựa sẽ luôn đứng thẳng. Nhìn người hướng dẫn cưỡi ngựa dễ như ăn bánh thì mình cũng hiểu rằng kỹ năng cưỡi ngựa như đã ngấm vào bản năng của người dân Mông Cổ vậy.
Đã tới Thác Orkhon! Tại đây mình sẽ phải leo xuống những bậc đá dốc để tới lòng sông, nơi mà ta cảm thấy khác hoàn toàn với vùng thảo nguyên ngoài kia. Có đôi ba vị khách từ phương xa trải bạt ra phơi nắng một mình giữa đồng cỏ xanh, không chút vướng bận trần gian.
Đi giữa những hàng cây lá vàng lá đỏ để lộ những tia nắng chiều xuyên qua kẽ lá, vang lên tiếng thác đổ và tiếng róc rách trong trẻo của dòng sông, ta cảm thấy khung cảnh này khác gì một thước phim, một cảnh game được render sống động mà ta sờ được, nghe được cơ chứ.
Lúc đi về, mình được tự do cầm cương điều khiển. Để thúc ngựa phải dùng roi thay vì dùng chân thúc, nhưng có vẻ ngựa ta cũng thong dong lâu lâu mới cất vó. Lâu lâu ngựa sẽ xì hơi, hoặc đứng giữa đường tiêu tiểu đại tiện; để được về nhanh, ta phải hô ‘shu’ liên tục để xua nó chạy.
Trong mọi hoàng hôn đã từng trải qua, mình có thể nhận xét rằng hoàng hôn Orkhon phóng khoáng và ít có những thứ gây xáo trộn nhất; người quan sát là mình có thể toàn tâm toàn ý đắm mình trong từng giây phút trải qua, nhìn cảnh vật qua mọi góc cạnh, thích thú từ những điều nhỏ nhất đến thứ to rộng hơn.
Đi bộ qua chiếc toa-lét siêu thực một quãng, mình nhận ra dòng suối nông nước trong vắt mà sau này mình mới biết đây chính là Sông Ulaan.
Tới lúc này thì mình cũng không còn quá quan tâm đến việc chụp ảnh nữa, và đây chính là cảnh giới cao nhất của sự thư giãn, khi thực sự trong đầu không còn vướng bận, kể cả việc FOMO phải chụp cho thật nhiều hình mang về.
Dòng nước róc rách trôi qua những hòn đá cuội tròn. Ta có thể rửa tay rửa mặt ngay tại đây, khi trong trại nghỉ không có nhiều nước sử dụng lắm. Ta cũng có thể ngồi bên lòng sông, gác chân là đá tảng, nhìn về phía ngọn cây cô đơn được sưởi ấm.
Khi mặt trời dần khuất dạng, bầu trời liên tục khoe mình trong những sắc màu tươi thắm, cam, hồng, tím, xanh đủ cả. Vùng trời rộng lớn ôm ấp lên một bóng nhà cô độc, và âm thanh lúc này giờ chỉ còn tiếng của những đàn gia súc, cùng tiếng mình tự nói chuyện với bản thân mà đảm bảo không một ai nghe thấy.
Chính bản thân mình khi đó và lúc này đều bối rối khi mọi góc nhìn, mọi bức ảnh chụp lên đều bắt mắt. Một bức ảnh trên đời nếu không làm chính người chụp cảm thấy nó xấu xí và nhàm chán theo thời gian, đó đã là một thành công.
Và lúc đó mình cứ lẩm nhẩm trong đầu: Ta hạnh phúc vì ta được khám phá thế gian trong thời đại này, khi mà Trái Đất vẫn còn chưa bị tàn phá quá mức, và con người có đủ phương tiện cũng như công nghệ để ghi lại từng khoảnh khắc qua đi.
Vẻ đẹp này là một vẻ đẹp không thể tả qua một khung hình. Đôi mắt chúng ta khi thấy một cảnh đẹp toàn diện 360 độ sẽ hết mực phấn khởi tiếp thu càng nhiều tín hiệu càng tốt, nhưng não ta lại chẳng thể nào chiếu lại đích xác điều đó được.
Sau bữa ăn buốt giá trong lều dưới ánh đèn leo lét với đĩa mì tsuivan ngon cực kỳ, mình vác chiếc tripod mò mẫm trong đêm tối để ra gần bờ sông, với sự trợ giúp của đèn led điện thoại. Có vài ánh đèn xe máy, đèn chuồng gia súc lẻ loi ngoài kia nhưng không đáng kể.
Vì tứ bề là bóng đêm nên chẳng mấy chốc mình bị lạc đường, nhưng miễn là những túp lều vẫn còn trong tầm mắt, mọi thứ vẫn sẽ ổn. Những cơn gió lạnh thổi phần phật, đứng một mình trong đêm tối quả không mấy dễ dàng, nhưng bầu trời đêm đầy sao với dải Ngân Hà lấp lánh càng tiếp thêm động lực cho chuyến săn ảnh này.
Khi khói từ những bếp củi sưởi ấm tạo nên những màn sương kỳ ảo, người chụp ảnh ắt hẳn nhận ra khung cảnh quen thuộc trong các bức ảnh trời sao Mông Cổ: những túp lều được che chở bởi cả một vũ trụ bao la.
Sẽ không bao giờ là sai lầm nếu bạn thức sớm đón bình minh khi du lịch. Có những điều chỉ khoảnh khắc bình minh mới có, và ắt hẳn vẻ đẹp của bình minh là một thứ bạn độc quyền sở hữu.
Khi thân thể vẫn còn co ro cầm cập vì lạnh, mình cố gắng hết sức để thoát khỏi cái giường, đẩy cửa yurt ra. Điều kỳ lạ tưởng như chỉ có trong mơ đập vào mắt: hàng ngàn những chú cừu, dê, bò đã thức sớm từ lâu, bủa vây lấy khu trại, vài con đang đứng ngay cạnh đây.
Mặt Trời dần vượt trên những nếp gấp thảo nguyên, tỏa ánh nắng vàng như mật.
Đàn gia súc cứ chầm chậm dần tiến về phía sông để uống nước. Nếu không nhanh tay, chỉ nửa phút sau bạn sẽ không còn thấy khung cảnh giống nguyên trạng nữa. Vị khách cầm máy ảnh cứ ngẩn ngơ chiêm ngưỡng; còn trong mắt gia súc, một con người lạ lùng đang đuổi theo chúng.
Mình trải qua gần hai tiếng chỉ để loanh quanh đi lại khắp khu vực này, cho đến tận lúc đàn gia súc đã chiếm cứ hết những dãy núi, điểm muôn vàn li ti trên sắc cỏ xanh.
Những thứ là chuyện thường ngày đối với người này, lại là ước mơ và điều huyền ảo của người kia.
Bài viết này là một phần của series Mông Cổ.
Zuyet Awarmatrip là một định danh phụ trợ trong hệ sinh thái cá nhân của Zuyet Awarmatik, chuyên về mảng du lịch và nhiếp ảnh.
Mình là một người Việt, tự đặt biệt danh là một Đông-ba-lô ung dung tự tại, bên cạnh nghề chính là một kỹ sư phần mềm mảng UX. Không phải là một freelancer hay người du mục thời kỹ thuật số, trang web này chỉ để lưu lại những gì mình đã trải qua thay vì để chúng chìm vào quên lãng. Đồng thời mình cũng mong những chiếc ảnh sẽ mô tả được sự đa sắc của thế giới trần tục này.
Một bài hát khuấy động được tìm thấy trong playlist ít ỏi của chuyến bay về, giúp ta kết thúc hành trình du lịch với một nốt cao.